Tin tức mới nhất
Đăng nhập
Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
Tản văn Gió chuyển mùa

Tản văn                                      

Gió chuyển mùa

Đêm!

          Gió khẽ ùa vào khe cửa, lặng lẽ lùa vào từng kẽ ngón chân, tôi kéo chăn chùm kín đầu, giường bên tiếng đứa bạn ho khe khẽ, tiếng mưa thả mình qua tán cây ngoài ban công tí tách. Trong giấc ngủ chập chờn, tôi mơ màng nhớ về làng tôi, một mảnh đất nho nhỏ xuôi xuôi nơi triền núi. Đông sang, làng thu mình lại nhỏ bé dưới nền trời u u màu khói, con đường ngoằn ngoèo phơi mình sâu ẩm được hong bởi những đụn lá khô đang râm rỉ cháy,hương cỏ cây đồng nội thoảng lên ngai ngái, nồng nồng. Buối sáng bước chân trên bờ đê, những giọt sương đêm vỡ giòn buôn buốt...Cái mùi làng, mùi quê cứ trào lên da diết, rồi dìu dịu ru tôi vào giấc ngủ...

          Sáng dậy mấy đứa cùng phòng lạch cạch mở hòm tìm áo rét, cánh cửa được mở toang ra,ánh sáng hắt vào không đủ để làm căn phòng sáng lên, ngoài trời hanh hao không một tia nắng, những khóm rêu ẩm mốc cựa quậy dưới chân tường. Chiếc lá cuối cùng cũng lìa cành lặng lẽ như nó tự hiểu, thời của mình đã qua, những cơn gió lành lạnh mang theo hương hoa sữa phả nhè nhẹ vào phòng, cái thứ hoa lần đầu tiên xa nhà đi học tôi đã thích đến mê li. Hoa như người con gái dịu dàng hiền lành mà kiêu sa thầm kín, nếu gần gũi, chiếm đoạt thì hoa sẽ tỏa ra một loài hương hắc khó tả.

          Màusắc của không gian cõng mùi của gió, mùi của bỏng ngô, hạt giời... quyện cùng hơi mì tôm bốc lên nghi ngút, tôi có cảm giác như mùa đông đang đến qua từng sợi mì. Một cảm giác chạnh lòng, xao xuyến, bâng khuâng lại hiện về.  Ngày đó, gia đình thiếu thốn, ai cũng thích ăn mì, anh đi bộ đội được nghỉ phép mang về năm gói mì tôm, thế mà lúc phân phát lại thiếu một. Tôi bảo bừa: " Út trộm ăn rồi!". Nó khóc. Chẳn gai nói gì nữa. Thế rồi khi chuyển mùa mẹ ốm chẳng buồn ăn gì, em út tôi bưnglên cho mẹ một bát mì, nó nói: " Mẹ cố ăn đi, con để phần mẹ đấy! Con biết mẹ cũng thích ăn mà!". Chao ôi! Nó bé bỏng mà còn nghĩ được sâu sắc hơn tôi, không ăn ớt mà mặt tôi ửng đỏ, yêu nó quá!

          Giờ đây tôi đã là sinh viên năm thứ hai. Xa quê, xa mảnh làng xuôi xuôi đầy kỷ niệm,nhưng mỗi khi gió ùa về, lòng tôi lại xốn xang, như mang cả mùi làng của tôi lên phố thị, nó lại lay động mong ước của tôi, muốn là tia nắng vắt qua làng để cùng thay sắc áo hoang sơ của quê mình.

                   

                                                                     Thu Hương

                        Giáo viên trường PTDTBT THCS Dần Thàng,Văn Bàn, Lào Cai.


Họ tên no image
no image
Tiêu đề no image
Nội dung no image
Mã kiểm tra no image